Một ngày nào đó, khi tôi già đi, cũng là lúc buổi hoàng hôn sắp tàn trên ngọn cây, tôi nghĩ về cuộc đời mình, nghĩ về hôm nay, những dòng tôi đang viết, có lẽ thật đáng buồn cười vì bây giờ tôi chỉ là một cô gái 22 tuổi, không biết trân trọng cuộc sống, với những vòng suy nghĩ thật trẻ con. Nghĩ đến mình sẽ là một bà già có thể vui vầy hạnh phúc bên đám con cháu không? Nhưng giờ đây, tôi thật cô đơn và hụt hẫn. Đời đã không cho tôi sự lựa chọn, sự may mắn vốn có như bao nhiêu người. Một điều đơn giản thôi, tôi cũng không biết liệu mình có chờ đợi được cái ngày sẽ đến lúc trở thành một bà già hay chăng nữa! Mong ước bé nhỏ của tôi là: chỉ cầu mong cha mẹ hạnh phúc, để đền đáp công ơn dưỡng dục của hai người. Tôi hy vọng thế giới mãi mãi được bình yên, xanh tươi như chính hành tinh của nó. Còn tôi, tôi chỉ là một con người tầm thường nhỏ bé, với hy vọng vào một ngày mai sắp tàn. Trong đầu tôi, tôi chẳng thể hình dung nổi mình có được những gì, mình muốn gì, và tôi có thể làm gì. Khao khát của tôi đâu rồi? Tôi thật sự là ai? Tại sao tôi không thể có ước mơ như bao người? Hoài bão như bao người? Tham vọng như bao người? Lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ? Có phải tôi sinh ra đã quá muộn màng, và là một cái lỗi của tạo hóa. Trời đã ban ơn cho bao nhiêu người cái thiên tư trong cuộc sống, một phần thú vị của đời người. Nhưng tại sao lại ban cho gia đình tôi một đứa bé không may mắn. Ban cho cha mẹ tôi một nỗi ân hận ê chề. Ban cho tôi sự nhục nhã và thất vọng. Tôi chỉ như là một kẻ tàn phế. Tại sao? Tại sao vậy? Thiên lý bất công trong lòng người là đây sao? Rồi một ngày mai sẽ lại bắt đầu, nhưng cuộc đời tôi sẽ mãi chẳng bao giờ thay đổi....
» (¯`•.º-:¦:-† Nhân gian †-:¦:-º.•´¯)
» (¯`•.º-:¦:-† 28/08/2012 †-:¦:-º.•´¯)
» (¯`•.º-:¦:-† bánh xe thời gian †-:¦:-º.•´¯)
» THIẾT KẾ WEB NICER
» (¯`•.º-:¦:-† phụ tình †-:¦:-º.•´¯)
» 8 lần nối dối của mẹ ( sưu tầm)
» (¯`•.º-:¦:-† những thiên thần của tears †-:¦:-º.•´¯)
» (¯`•.º-:¦:-† sự chờ đợi ngốc nghếch †-:¦:-º.•´¯)